Xin nhập cuộc – Kịch bản Tuồng

26/10/2020

 

XIN NHẬP CUỘC

hay là

Nữ anh hùng liệt sĩ Nguyễn Thị Ngọc Oanh

 

Kịch bản tuồng

Nhân vật

 

Nguyễn Thị Ngọc Oanh            – Giáo viên tiểu học

Mười                                        – Cán bộ bí mật

Năm                                        – Dân thường cảm tình cách  mạng

Đường                                     – Cha Oanh

Mẹ Oanh

Sáu con gái                               – Em Oanh

Bảy con gái                              – Em Oanh

An                                           – Ác ôn

Một số lính nguỵ

Một số quần chúng.

Chuyện xảy ra ở Ninh Hoà thời chống Mỹ.

 

Lưu ý: Vở nầy tôi việt theo kết cầu có màn đường truyền thống. Nếu không dùng màn đường thì cho ánh sáng tắt bên trong, sáng bên ngoài (tiền đài)

 

Lớp 1

Cảnh nhà Ngọc Oanh

Ngọc Oanh – ngâm –

Cô gái phòng khuê chưa biết sầu

Ngày xuân trang điểm dạo lên lầu

Chợt nhìn mơn mởn xanh tơ liễu

Tiếc để chồng đeo đuổi ấn hầu.

Nói – tôi đây-            Là giáo viên tiểu học Ninh Hoà.

Tôi Nguyễn Thị Ngọc Oanh tên gọi –

(Thật tình cờ mà tâm sự cô gái trong thơ Đường lại giống tâm sự của tôi từ khi chồng tôi)

Chàng trai trẻ tuổi học làm hào kiệt

Xếp bút nghiên theo việc đao cung

(Lên học trường võ bị Đà Lạt mong kiếm lon thiếu uý Quân đội Quốc gia là tôi đây)

Trông tin luôn ngẩn ngơ lòng

Mòn mõi bụng mang dạ chửa.

(lẽ ra hồi đó tôi đừng cho anh ấy đi..mà sao được! Là vì)

Việc đã được bên chồng sắp xếp.

Lời của tôi bị bỏ ngoài tai

(Khiến cho tôi đang) đứng ngồi tựa cửa hôm mai

Mỏi đợi chiến tranh kết thúc –

Người đưa thư ra –

Người đưa thư – Bà Nguyễn Thị Ngọc Oanh.

Ngọc Oanh –      Có tôi.

Người đưa thư – Bà có thư.

Đưa thư rồi vào ngay

Ngọc Oanh cầm thư, thấy thư có viền đen là loại thư tang, vội gọi

Ngọc Oanh –      Ông ơi, ông!

Ngọc Oanh bình tĩnh lại

Cầm phong thư ngẩn ngơ một lúc.

Ngọc Oanh –       Cứ xé ra thử coi

Bác thư , xem—-

Ngọc Oanh – thét lên- Á, ngã ngất

Hồi lâu tỉnh dậy – nhặt thư lên.

Ngọc Oanh – Trời ơi! Thư báo tử! Chồng tôi tử trận rồi!

Thán – á á a!

Đất trời như đổ sụp

Nhà cửa tựa con quay

Anh ơi!        Những tường xô thành phá luỹ

Nào hay chiến địa vùi thây!

(Thương hại cho tôi) chinh phụ bỗng đâu thành quả phụ (mà sao hồi đó tôi không nằm lăn ra trước cửa để cản bước anh lên đường?)

Trách ai đây, hờn oán ai đây?

Nói: (À mà tôi nghĩ lại, tôi trách anh)

Mù quáng theo chánh nghĩa Quốc gia

Nở hoài phí tấm thân  trai trẻ.

Lời vợ khuyên can chẳng kể

(Tôi đã dấu đưa cho ảnh một tờ truyền đơn của Việt Cộng, thế mà ảnh xé bỏ, cứ một mực)

Cúi đầu theo lệnh Hoa Kỳ

Đeo cái lon là mở mặt nở mày

Lấy chinh chiến làm con đường tiến thủ

Bỗng đau bụng

Á lấy tay đè bụng

Ớ ớ…Cái bụng tôi sao thế này?

…Phải rồi! Có lẽ tôi đến ngày sinh…

má ơi! Má!

Mẹ Oanh chạy ra

Mẹ Oanh:   Gì vậy con?

Oanh –         Con đau bụng cháu sắp sinh

Nghe đau qụăn thắt, ruột đau, đau quá đi má ơi!

Lớp phụ – Ngoài màn đường –

Oanh – Nam pha

Ruột thắt quặn đau, đau quá

Mẹ Oanh   ( Hãy vịn chặt má đi! Cơn ơi)

Hãy từ từ vịn má mà đi.

Oanh –       Ngờ đâu thai sản đến kỳ

Việc kia chưa đứt việc này lại sang

Mẹ Oanh – ( Hãy ráng lên con)

Chớ khóc than mà càng đau đớn

(Gần đến rồi kia con ơi)

Một quãng đường má ráng rìu con

 

Đèn tắt – Hạ màn

Lớp 2

Vẫn trong nhà Oanh nhưng phòng trong –

ô. Đường chống gậy ra, đi khó khăn

 

Ô. Đường – nói – Quê thị trấn Ninh Hoà

Nguyễn Kiến Đường tên gọi.

(Tôi đây) Từ tháng tám tham gia khởi nghĩa được sung vào đội vệ quân

(Nhưng rủi khi mặt trận Ban Mê Thuột vỡ, tôi thoát ly lên chiến khu không kịp phải ở lại Tục đời “ ở bầu thì tròn, ở ống thì dài”, “gặp thời thế thế thời phải thế” cho nên tôi phải)

Tham gia lực lượng quốc gia.

( Đến khi chính phủ Ngô Diệm sụp đổi, tôi lại bị tai nạn phải ngồi một chỗ)

Suốt năm suốt tháng nằm nhà

Không từ chức cũng như từ chức

Năm ra –

Năm bước vào – Chào ông chủ tịch phong trào cách mạng quốc gia!

Đường –                 Ủa anh Năm – mời anh ngồi.

Lâu lắm nay mới gặp anh

Bây giờ tôi là chủ tịch ngồi lì ăn bám

Bận công việc gì lắm vậy?

Năm – Thì cũng mấy xào ruộng, mấy con heo con gà…ủa, chớ thím đâu?

con Oanh chắc còn ở trường?

Đường –                   Nhà tôi vừa chạy ra chợ

Con Oanh ở bệnh viện sanh con gái

Nó mới được tin chồng tử trận

Năm – ngạc nhiên – Vậy à? Vậy chú có thấy nó.

Nói lối –                       Khi nghe tin báo

ăn nói ra sao (không?)

Đường –                      ( Nó) Vừa được tin thì xảy bụng đau

( Tôi) chưa nghe nói nó có than có khóc (hay không)

Mà để làm gì vậy anh?

( hay là)   Có việc gì bí mật quan hệ đến nhà tôi (phải không anh?)

Năm –                          Đúng vậy! Tôi hỏi thật chú:

Chú có dám chứa Việt Cộng nằm vùng (không?)

Chú hãy nói một lời, từ tấm lòng chân thật?

Đường –               Dám!

Năm –                  Chú nói chắc chớ?

Đường –               Xuất ngôn như phá thạch!

Đó là việc tôi hằng mong mỏi

Để bù trừ lầm lỡ ngày xưa.

Xin đón ngay lập tức bây giờ

Coi vị ấy như là thượng khách

Năm – Tôi tin chú- Vậy thì đây

Hát khách – Có cán bộ ngoài kia

Nói – Vài bí mật nằm vùng thị trấn

Nói (vì hoạt động ở thị trấn, chớ nếu ở thôn quê thì tôi bố trí nhà tôi rồi.

Tôi xem ở đây)

Hát – Nhà chú tốt nhất

Nói ( có ai ngờ nhà ông chủ tịch phong trào cách mạng quốc gia, có con rể là tử sĩ của quốc gia lại chứa Việt Cộng, phải không chú?)

Đúng – Phải quá đi chớ!

Năm – nói:

( Nhà chú, chú là trí thức, con Oanh tú tài cũng là trí thức,  đồng chí cán bộ ấy là cử nhân Văn khoa cũng là trí thức, dễ hợp nhau lắm)

Hát khách tiếp (tôi đây) So hơn tính thiệt vẹn đôi đàng

Đường – Chừng nào anh ấy đến đây?

Năm – Tôi đưa anh ấy đến ngay

Vaò một lúc—

Vợ Đường ra
Đường-         À mình đã về, mẹ con cô Oanh thế nào?

Vợ Đường –  Bình thường, tôi về sắp sửa để đón nó về

Đường –        Mình à! Có đều này rất hệ trọng…

Vợ Đường-    Điều gì vậy?

Đường –       Anh Năm giới thiệu cho nhà mình một cán bộ cách mạng bí mật, mình đi vắng, tôi đồng ý, mình thấy sao?

Vợ Đường – Thì anh Năm và mình tính sao tôi hay vậy….

Năm và cán bộ ra
Năm – Thím đã về đầy à – mẹ con cháu Oanh ra sao?

Vợ Đường – Bình yên cả anh à!

Năm nói với vợ chồng Đường –

( Xin giới thiệu với chú thím)

Nói lối – Anh Chín đây quê gốc Ninh Hưng

Đường và vợ nói thường – ( Ninh Hưng à? Vậy là cũng Ninh Hoà ta cả)

Năm –                   Được biệt phái về đây hoạt động

Chín-                    ( Nhiệm vụ của tôi là)

Nói lối –               Xây dựng một phong trào quần chúng

(Giác ngộ theo xã hội chủ nghĩa)

Đấu tranh giành độc lập tự do

Công việc dù gian khổ gay go

Ta quyết chí làm cho nên chuyện.

Vợ Đường –                (Vậy thì như vầy)

Anh tạm gác tên thứ Chín

Tôi gọi anh là cậu Mười

Em họ tôi là cậu Mười

Em họ tôi từ lục tỉnh ra chơi

Đường Năm – Vậy thì hay quá!

Oanh ẵm con ra
Vợ Đường – Kìa Oanh,sao không chờ má vô đón? à, chào cậu Mười đi con!

Oanh – Chào cậu

Vợ Đường – (Cậu Mười đây là)

Nói Lối –             Em ruột má từ trong lục tỉnh

Trốn lính nên ra ở ngoài nầy

Mười-                 Hồi tôi đi chị chưa sinh Oanh.

Oanh –                 Xin phép cậu con vô đặt cháu ngủ.

Năm –                Thôi chào chú, chào chú Mười –

Bắt tay Đường và Mười
Hạ màn đường –

Năm –   Nói lối xuống Nam Xuân

Nói Lối – Việc anh Mười thế cũng tạm xong.

(Tôi đây) về lo liệu tình hình cơ sở

Nam Xuân –         Cơ sở trong thời bí mật

Khó khăn dường chồng chất khó khăn

Làm sao nắm được lòng dân

 

Làm sao cho lũ nguỵ quyền lung lay

Việc sở hay cứ bày xen kẽ

Ta liệu đường liệu kế mà đi

Đèn tắt – chuyển lớp

 

Lớp 3
Vẫn nhà Oanh
Oanh – Vịnh –     Đêm về nghe tiếng cuốc cầm canh

Khe cửa trăng xuyên ngủ chẳng đành

Nói ( Tôi thao thức không phải vì ngắm trăng mà vì nghĩ chuyện ban ngày. Cậu Mười ra trốn lĩnh? Cậu Mười em họ của má? Tôi có nghe nói bao giờ đâu?)

Vịnh tiếp – Trong đầu đặt biết bao câu hỏi (tôi biết tính làm sao đây?)

Biết tính sao cho rõ ngọn ngành?

Nói – ( Tôi nghi quá.. hay là tôi đi hỏi má tôi? Phải rồi!)

Nói lối – Hỏi má tôi cho rõ sự tình

kẻo lòng cứ nghi nghi hoặc hoặc

Vào
( Mẹ Oanh ẵm cháu ra vừa đi chậm vừa hát ru)

Hát ru con –       À ơi, một mai  ai chớ bỏ ai

Chỉ thêu nên gấm sắt mà nên kim

À ơi, một mai một ngó chừng

Ngó chuông chuông rậm ngó rừng rừng xanh

À ơi, ví dầu cầu ván đóng đinh

Cầu tre lắt lẻo gập nghềnh khó đi…

Nói –                  Ôi! Cháu tôi nhủ rồi!

(Đặt cháu xuống giường…)

Oanh rón rén ra, bước lại…

Oanh – nói chậm – con sang bên má

Má lại sang đây

Mẹ Oanh  –     Có việc gì?

Oanh – nói lối      – Con hỏi má điều này

Má nói cho thiệt rõ

Mẹ Oanh – Nói thường (việc gì mà thiệt với giả)

Oanh – nói lối – Má nè! Cậu Mười con đó quả thiệt là ai?

Oanh –        (Má còn dấu con—Má à)

Nói lối chậm        Linh tính bảo cho con đoán rõ

Cặu Mười là Việt Cộng nằm vùng

Mẹ Oanh – (con nầy nói bậy! Mà giả sử có

đúng như vậy thì mầy làm sao?)

Mầy đi báo phải không?

Oanh-     Không đời nào má ạ-

(Má cho con gặp cậu Mười đi) con muón hiều về Việt Cộng, con muốn làm theo Việt Cộng, má cho con gặp cậu đi!

Mẹ Oanh- Thôi được, để tao đi nói với cậu

Vào- Mười ra

Oanh-                 chào cậu-

Mười-                 Má cháu nói cháu muốn gặp cậu à?

Oanh-                 Dạ- Mời cậu ngồi-

Mười-                 Cháu muốn hỏi điều gì?

Oanh-                 Thưa cậu, cậu ở lục tỉnh có thường gặp Việt Cộng không?

Mười-                  Có

Oanh-                  (Thưa cậu có phải Việt Cộng là)

Hát khách-   Cộng vợ cộng chồng vô Tổ quốc vô gia đình vô tín ngưỡng (lại thêm) Đói ăn khát uống ( bảy người đeo một cộng đu đủ không gãy, như vậy là) con người chỉ lớn cỡ con mèo?

Mười- cười to-      Cháu nghe ai nói như vậy?

Oanh-                   Dạ Quốc gia.

Mười-                   Thế cháu có tin không?

Oanh-                   Nhưng cháu muốn có chứng cớ.

Mười-                   Cháu có muốn nhìn thấy Việt Cộng tận mắt không?

Oanh-                   Dạ có chớ-

Mười-                   Vậy cháu xem đây nầy.

Đứng dậy- hát khách-   (Như cậu đây là)

Việt Cộng chính danh, cháu nhìn thử có gì khác lạ-

Oanh-         (Sao cậu không nói tiếng Bắc?)

Mười-         (Vì cậu là người Ninh Hào)

Oanh- ngạc nhiên- Cậu là người Ninh Hào?

Mười- (Vậng- Cậu đây) khách Ninh Hưng quê ngụ,

tập kết ra miền Bắc năm xưa.

( Cậu nói thêm cháu nghe, trên miền Bắc XHCN là) Khách- Tính ngưỡng  tự do ( Phật giáo, Công giáo, Hoà hảo, Cao đài) ai thích đạo nào theo đạo ấy-

(Còn về mặt vợ chồng thì luật hôn nhân gia đình quy định là – khách – một chồng một vợ (luật cấm ngặt đàn ông có vợ hai, cho nên dễ có đâu cộng vợ cộng chồng)-

Oanh-         Vậy thì Cộng sản là nghĩa gì?

Mười – nói   Cộng sản là chế độ của chung, tất cả ruộng đất là của chung,nhà nước quản lý, nhà nước chia cho nông dân sử dụng)

Không tá điền không địa chủ

Oanh- Vậy thì tóm lại Việt Cộng là người như thế nào?

Mười- khách- ( Người Việt Cộng là)

Yêu tổ quốc yêu nhân dân yêu cộng bằng yêu dân chủ.

Quyền lợi riêng vì nghĩa lớn đấu tranh giành độc lập tự do.

Oanh- Cậu chờ cháu mấy phút

Oanh vào nhà một lúc rồi ra taycầm quyển vở.

Oanh- Đây cậu xem cháu viết như vầy có được không?

Đưa quyền vở cho Mười

Mười cầm xem một lúc-     Chết sao cháu viết ra thế nầy?

Oanh-                   Không đúng hả cậu?

Mười-                   Không phải đúng lắm những chúng ta đang hoạt động bí mật, tất cả đều để trong óc, không nên viết ra lỡ lộ- Cháu đem đốt ngay đi.

Oanh-                   Vậy thì cháu làm thơ.

Mười-         Cháu hãy để tâm tình làm việc cụ thể nhưng bí mật.

Oanh-                  Cậu nghe cháu thơ thử coi- Nghe lời cậu, cháu không viết chỉ nhẩm trong bụng.

Đọc                      Khóc vô ích đau thương không thể xoá.

nước non vang tiến gọi đến sa trường

Xin nhập cuộc căm hờn thành trái phá

Dâng trọn đời cho Tổ quốc quê hương-

Đọc xong hát lại theo điệu xướng dựng

Oanh-         Hát xong hỏi- Cậu thấy có được không?

Mười-         Hay lắm, khí khái lắm!

Oanh-         Vậy cháu làm Việt Cộng nhỏ được chưa?

Mười-         Được, rồi cậu sẽ cho cháu làm Việt Cộng nhỏ. Cháu hát lại một lần nữa coi.

Oanh hát…xong                                                           Tắt đèn hạ màn.

Lớp 4

Trong phòng Mười

 

Mười- Xướng lãng- ( Khổ thay à!)

Kế hoạch thư từ chuẩn bị xong.

Nhìn trăng vằng vặc tái tê lòng (Trăng ơi! Ngươi có biết vẻ dáng đẹp của ngươi làm lỡ kế hoạch của ta đến cả tuầ không?)

Với ai trăng đẹp, ta trăng xấu.

Ta thích trời đêm không có trăng.

Oanh ra-

Oanh-         Cậu ơi, đêm nay trăng sáng và đẹp ấu, cậu ra chơi ngắm trăng….

Mười- đưa tay ra hiệu, Oanh ngừng-

Nầy, cậu vừa mở cửa sổ thấy trăng sáng quá. Cậu khép lại rồi-

Oanh-         Sao vậy cậu?

Mười-         ý định gởi tài liệu của cậu lên cấp trên phải dừng lại cả tuần.

Oanh-         À vậy à!

Mười-         Nhưng đó chỉ là một việc nhỏ- Còn việc ảnh hưởng đến đại cuộc, cháu có biết không?

Hát khách-  Giữa tiền tuyến với hậu phương

(Cháu có biết nhờ đâu mà liên lạc tiếp tế thường xuyên được không?)

Oanh-         Thưa nhờ những đoàn quân liên lực.

Mười-         Đúng nhưng chưa hết ý- Đoàn quân liên lạc trong môi trường nào?

Oanh-         Phải rồi! Trong đem đen.

Mười-         Đúng-

Hát tiếp-     Nhờ những đem đen mà nối mạch-

Nói-            Đó là một việc-  còn việc nầy.

Chiến tranh du kích hoạt động trong môi trường nào?

Oanh-         cũng đêm đen- Như thế là.

Hát khách- Ánh trăng tai hại, người ngắm trăng thật quá vô tư?

Nói-            Cháu xin phép về phòng một lúc…

Oanh vào- Mười sắp xếp tư liệu…

Oanh ra-

Oanh-         Cậu ơi! Cháu vừa viết câu bài chòi “ nói với trăng” nè!

Để cháu ngâm thơ cho cậu nghe

Oanh- Ngâm thơ

Trăng vàng giải bóng bên song

Hãy cho ta tỏ nỗi lòng cùng trăng

Những người yêu nước thương dân

Phải cam chuốc lấy muôn phần đắng cay

Phải dùng đêm tối làm ngày

Hoả châu là địch trăng rày biết không

Đêm vượt suối đêm băng sông

Đêm gài lựu đạn hầm chông diệt thù

Đêm chuyển gạo lên chiến khu

Dạ hành bao chuyến mịt mù lửa binh

Trăng tiết liệt, trăng trung trinh

Mỹ còn xâm lược ẩn mình đi trăng.

Ngày mai non nước quang vinh

Giang sơn gấm vóc ta giành về tay

Cơ đồ dựng lại từ đây

Nam Hàn, giặc Mỹ một bầy cụp đuôi

Bấy giờ trăng đến chung vui

Niềm đau dân tộc chôn vùi theo đêm

Giờ đây nghe tiếng ta nguyền

Đạn lên nòng sẵn mỗi tên một thằng.

Mười-                 Hay lắm!

Tắt đèn- Hạ màn.

Lớp phụ-

Trong ánh đèn mờ Oanh, Sáu, Bảy làm động tác rải truyền đơn

 

Lớp 5- Nhà cảnh sát An.

An- Bạch giựt

Mũi nhọn tung hoành khắp mọi nơi

Ai nghe tên đều phải rụng rời

Tôn thờ thằng Mỹ quỳ quen gối

Ức hiếp chúng dân chẳng nể ai

Rót rượu uống

Nói-                      Chức Đồn trưởng Ninh Hoà

Xếp Ân là tên mô

( Như ta)               Mũi tinh hơn mũi chó

Tai thính tựa tai heo

Đêm ngày rình Việt Cộng như mèo

( Cho nên) Việt Cộng sợ nơi này chẳng tới

( Nói cho phải, từ khi ta trấn cái Đồn Ninh Hoà là)

Dân chúng an cư lạc nghiệp

(Tuyên nhiên chưa có vụ mìn nổ hay rải truyền đơn nào, là)

Lính đồn ngủ ngáy khò khò

Việc phía này trên tỉnh ít lo

( Cho nên)          Đã hứa chắc sẽ cho thăng chức

Ngài cố vấn cũng khen hết sức

Nên thưởng cho một chai rượu Hoa Kỳ.

Rót rượu uống tiếp-

(Rượu ơi! Hôm nay)

Mình với ta thả sức li bì

Chờ thăng chức sẽ chơi tiệc lớn

Say ngủ gục

Lính ra cầm bó truyền đơn.

Lính-          Bẩm xếp, gấp lắm gắp lắm

Nguy thay nguy thay

Không thấy trả lời bèn lại gần, bẩm lại một lần nữa…

Ân-    Đứa nào nói gì ra ngoài kia đề tao ngủ.

Lính- Bẩm xếp Việt Cộng rải truyền đơn

Ân- giật mình-     Cái gì?

Lính-  Bẩm Việt Cộng rải truyền đơn

Ân-  Chụp tay lính thét- Việt Cộng rải truyền đơn

Việt Cộng rải truyền đơn

(đâu nào)

Lính đưa truyền đơn-   Dạ đây

Ân chụp lấy truyền đơn đá lính vào thét lớn- Truyền đơn truyền đơn

Việt Cộng rải truyền đơn!

Việt Cộng rải truyền đơn! ãi ãi-

Khóc hu hu, nói ai: Hết đường thăng chức

Hết ngõ tăng lương ..

Thét                     Mà hỡi Việt Cộng ! Việt Cộng ! ãi ãi!

Ta hỏi trời đây, Trời sinh xếp Ân

Sao còn sinh Việt Cộng ?

ãi ãi, hộc máu

Nhìn thấy máu     á—

Đồn phó Thạnh ra –

Thạnh –       ủa ! Xếp làm sao vậy ?

Ân –            (Tôi đây) Tức Việt Cộng quá lên hộc máu

(Còn ông) cả hiện trường thu dọn xong chưa.

Truyền đơn rơi vào tay dân có nhiều không

Thạnh-       nhiều lắm! Người đi chợ sớm từ trong xóm Rượu ra lượm nhiều lắm rồi mới tới bọn mình –

Ân              Sao không bảo bọn lính thu lại ?

Thạnh        Biết ai mà thu – Chỉ mộ việc truyền miệng ầm với nhau “ Việt Cộng rải truyền đơn” đã là một thắng lợi cho Việt Cộng rồi

Ân              Từ nay ăn hết ngon ngủ hết yên rồi!

Nhưng mà thét Việt Cộng! Việt cộng !

Ta quyết không thua bọn bay đâu !

Lính ra       Dạ – Ngài cố vấn Hoa Kỳ mời hai ông đến gặp

Ân              Được rồi!

Nắm tay Thạnh nói:  Đi

(Hạ màn)-

 

 

Lớp 6 – nhà Oanh

Sân khấu vắng – Bà Đường (mẹ Oanh) từ trong ra

Bà Đường – gọi nhỏ vào bên cạnh –    Cậu Mười ơi?

Mười ra

Bà Đường-           (Cậu ơi! Đại thắng rồi !)

Nói lối                  Mọi người truyền nhau Việt Cộng rải truyền đơn

Bọn cảnh sát chay tung nháo nha nháo nhát

Oanh ra-

Bà Đường            Kìa Oanh! Bọn nó có làm khó dễ gì con không ?

Oanh                   Bọn chúng nó hung hăng lục soát

Lục cặp học sinh, lục cả cặp con

(Nhưng) chúng chẳng làm gì hơn

Vì truyền đơn đánh máy

Mười –                  Truyền đơn đánh máy! Máy ở đâu vậy?

Oanh – Dạ con mua – con quên thưa vơí Cậu

Đường chống gậy ra ngồi nghe –

Đường-       Phải dấu máy chữ cho kỹ lỡ chúng nó đi khám

Oanh-         Con định cho nó xuống hầm bí mật với Cậu

à bọn con đã xứng đáng là tổ tự vệ mật của Cậu chưa ?

Mười-         Xứng đáng lắm

Sáu, em Oanh ra

Sáu-            Thưa cậu, tin hoả tốc

Đưa cho Mười xem mảnh giấy nhỏ

Mười mở ra xem

Mười-         Căn cứ triệu tập hoả tốc  – Chắc có việc rất quan trọng

Tôi phải sửa soạn đi ngay-

Đường-       Đường đi có nguy hiểm không cậu ?

Mười- Nam Hàn đang còn ở Hòn Lớn đường đi hơi nguy hiểm, nhưng vẫn phải đi.

Vào – thay quần áo

Đường gọi vợ-      Mình ơi

Bà Đường ra –     Việc già vậy ông ?

Đường –               Mình mở tủ lấy cái hộp mạ vàng đưa cho tôi.

Mười ra

Đường mở hộp ra nói với Mười.

Đây là ba viện ngọc quý gia bảo của nhà tôi – lấy một viện đưa ra – Viên này gọi là viện ngọc vẹt nghĩa là : Hát Khách Phú

Viện ngọc có phép linh

(Ai đeo nó vào người thì)

Tên đạn bắn vô đều vẹt cả –

(Nay tôi xin tặng cho cậu để mà)

hát tiếp       Đường đi nhiều hiểm ác

(Viện ngọc hiện phép mầu)

Giúp cho nước bước được an toàn

Mười           Hát Khách Phú – Đa tạ thâm ân của gia bảo hiến cho cách mạng.

(Tôi đây)     Hiểm nguy chẳng ngại

Miễn sao trách nhiệm được lo tròn

(Thôi)          Xin từ giã mọi người

Tôi vội lên căn cứ.

Màn đường

Mười – Nam chạy Xuân Căn cứ vội lên cho chóng

Thử việc gì hệ trọng là bao

Tấm thân gắn với phong trào

Dù cho gian khổ chẳng nao núng lòng

Bước khó khăn lối vòng lối rẽ

(Ta phải tránh xa bọn Nam Hàn)

Đường thuộc làu cứ thế mà đi

Liên lạc ra đón đầu Mười

Liên lạc-     Đồng chí !

Mười-         Đồng chí đón tôi ở đây à?

Liên lạc-   Vâng, để đưa đồng chí đến Hòn Lách gặp đồng chí thừa uỷ nhiệm tỉnh uỷ – ta đi đi

Cả hai vào

Tùng thừa uỷ nhiểm tỉnh uỷ ra

Cả hai ra gặp Tùng

Tùng – hỏi Mười – Chào đồng chí – tôi được thường vụ uỷ nhiệm gặp đồng chí  đậy sao? Tình hình ở thị trấn ra sao?

Mười – Tôi đã tổ chức được tổ tự vệ mật gồm ba chị em, một cô giáo tiểu học trình độ tú tài. Vừa rổi tổ chức rải truyền đơn làm sao động Ninh Hoà mấy lâu nay yên lặng- Nhân hôm nay xin báo cáo lên tỉnh luôn – Tổ trưởng Nguyễn Thị Ngọc Oanh rất thông minh và năng nổ – Gần chục lần tôi bố trí liên lạc đều thông suốt. Tôi phân công đi vẽ sơ đồ các điểm đóng quân của địch trong thị trấn, cô ta làm hai ngày là xong .

Tùng- Thế là đồng chí rất thuận lợi để thực hiện nhiệm vụ – Nhiệm vụ tới đây là)

Hát Khách Phú- Trên khắp miền Nam, nhân tết Mậu Thân, ta tổ chức tiến công nổi dậy.

(Chỉ còn bốn ngày nữa, đồng chí về họp các lực lượng cả hợp pháp lẫn bí mật thông suốt chủ trương, vận động may cờ giải phóng bằng vải và dán cờ nhỏ bằng giấy, rất khẩn trương nhưng hết sức bí mật.

Hát tiếp- (Làm sao cho) toàn dân thị trấn, cờ hoa rực rỡ đón quân giải phóng  thật tưng bừng.

Mười- Hát Khách Tẩu (Tôi đây) Thông suốt chủ trương xin bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.

(Để cho) Đón mừng xuân mới. Ninh Hoà rộn rã đón quân về .

Tùng – Xin chào đồng chí

Mười-   xin chào đồng chí.

Đèn tắt

 

 

Lớp 7

Nhà Oanh

 

Oanh- Xướng cảnh

Năm nay ăn tết khác năm xưa

Náo nức lòng tôi những đợi chờ

Tiếng pháo giao thừa hay tiếng súng

Đố ai biết được nói giùm cho

nói-                       Chạy nhạnh lên hỡi đồng hồ!

Để cho phút giao thừa chóng đến

Mười ra

Mười –                  Con đang suy nghĩ gì đấy?

Oanh-                   Con muốn ra đẩy kim đồng hồ

Để cho phút giao thừa đến gấp

Sáu, Bảy –             Cậu Mười ơi!

Bọn con sốt ruột quá!

Bỗng, pháo nổ, súng nổ —

Oanh, Sáu, Bảy-  a ha đến giờ rồi

Tiếng pháo tiếng súng tiếp tục nổ xen kẽ nhau

Bỗng một tiếng nổ thật lớn ngay trong nhà trên . Mười vào rồi ra

Mười-          Một quả cối rơi xuống nhà trên – Trên đó không có ai – Không việc gì-

Tiếng súng thưa dần

Oanh – Sao vậy cậu?

Bỗng có tiếng đập cửa mạnh và dồn dập

Oanh-         Cậu Mười xuống hầm ngay

Để con ra mở

Mười vào – Oanh ra mở cửa – Một lính  giải phóng chạy ra, chạy vội vào –

Lính – (thưa)        Tôi quân giải phóng

Địch bắn bị thương

Chạy lạc vào đây

Mong nhờ giúp đỡ

Oanh-                   Chiến sự ra sao rồi ?

Lính- (Thưa)        Vì hết đạn dở chừng (nên quân ta) Phải rút về căn cứ

Bảy chạy vào gọi : Cậu Mười ơi, anh lính gải phóng

Mười ra

Oanh – Với Mười Anh bộ đội giải phóng

Cậu à ! Anh ấy bị thương

Với lính-     à quên, anh bị thương ở đâu ?

Lính-          Thưa ở bắp chân

Mười-         Oanh giúp đỡ anh ấy đi con

Tình thế nầy

Hầm bí mật nhường cho anh ấy

Cậu đổi sang hầm khác tức thì

(Oanh, con thay thế cậu ở đây Oanh nhé!)

Oanh-         Cậu cứ tin ở con

Mười vào-

Oanh – với Bảy-  Bảy ơi, lấy bông băng ra giùm chị !

Bảy lấy ra, Oanh băng bó cho bộ đội-

Đèn tắt

 

 

 

Lớp 8

Cảnh đường

 

An ra

An – gọi vào trong – Ông Thạnh

Thạnh – ra-                   Xếp gọi gì ạ?

An –            Tôi được một lính bảo an báo cáo hắn bắn bị thương một lính Việt Cộng lạc đường. Nhưng trời tối quá tên lính ấy chạy mất, mà chạy vô thị trấn – Vậy ông hãy

Nói lối –       Ra lệnh lính bảo an

Đến các nhà nghi  vấn

Thấy dấu vết Việt Cộng

Báo cáo gấp tôi hay –

Thạnh – Tuận lệnh!   Vào

An cũng vào

Sân khấu vắng một lúc

Oanh – chạy ra –

Oanh nói lối-        Gấp quá gấp quá

Nguy thay nguy thay

(Nhà tôi bị lính bảo an)

Đến đóng quân suốt cả ngày đêm

Anh bộ đội dễ bề bị lộ

Tôi phải đi gấp báo cho cậu Mười – sơm tìm cánh đưa về căn cứ. Để bảo toàn tính mạng cho anh

(Chao ôi)     Tim tôi đập thình thình

Bước tôi đi luống cuống

Nam chạy    Luống cuống bước cao bước thấp

Phải giữ trong bí mật không sai

Đường đời rủi rủi may may

Con đường cách mạng hiểm nguy là thường

(Kìa! đã tới rồi đấy!)

Thúc bước chân cho tròn nhiệm vụ

(Cậu Mười!) Tình huống này xoay sở khó khăn.

 

Vào

Đèn tắt

 

 

Lớp 9

Đồn cảnh sát

 

An chỉ huy trưởng và Thạnh thượng sĩ đang ngồi trao đổi gì trên bản đồ thị trấn. Lính bảo an vừa ra vừa nói :

Phen này trúng số độc đắc rồi hả hả hả- à mà tới đồn đây rồi – Làm động tác bước vào đồn –

An – đập bàn-       Lính, có việc gì ?

Lính-                              Bẩm xếp. Trúng số độc đắc rồi xếp ơi!

An-                       Là cái gì hả ?

Lính-                    Bẩm, là cái mật thư của Việt Cộng

An-                       Đâu nào?

Lính-                    Bẩm xếp đây đưa mật thư

An- đọc to- “Mới ra tết, hàng còn ế chưa bán được. Khi nào có giá cậu sẽ bán ngay”

Với lính-     Mầy bắt được ở đâu?

Lính-          Dạ ở sân nhà lão Nguyễn Kiến Đường-

An-             Đứa đưa thư đâu?

Lính-          Dạ nó chạy mất rồi –

An- Đá đít Đồ ăn hại ! Sao lại để cho chạy hả? hả? Nắm đầu lật lên

Lính –        Dạ dạ… con nhỏ hơn mười tuổi nó làm rớt , con lượm được chạy tuốt về đây.-

An- xô lính                     Đồ vô dụng – đi ra!

Thượng sĩ Thạnh –

Thạnh –     Dạ-

An nói lối             Lấy ngay một trung đội

Vây nhà Nguyễn Kiến Đường !

Thạnh- Tuân lệnh!

Vào

An- còn một mình-        (Việt Cộng nghê thật, nó thuyết làm sao mà)

nói lối-        Chủ tịch phong trào cách mạng quốc gia

(Lại) đi đùm bọc che trở Việt Cộng

Nhìn lại mật thư cười to          hả hả hả

Công này thật lớn

Công của chính ta!

Hả hả – vào

Đèn tắt

 

 

Lớp 10

Nhà Oanh

Sân khấu vắng – Lát sau Oanh từ trong nhà đi ra thất thểu đóng mệt nhọc …

Oanh – nói lối rịn hoặc ai-

(Ôi thôi)      Mật thư đã bị cướp

Tình cảnh khó trở xoay

Ý như dại như ngây

Lòng dường điên dường đảo

Thán-                   Một phút sẩy tay hư việc lớn

nói –  (Em liên lạc ơi1 em sơ suất làm chi sơ suất chết người vậy em ?

Em đã chạy được, thật may cho em, nhưng còn chị, chị phải làm sao bây giờ đây? Hèn chi cổ nhân nói rằng:)

hát- Mưu việc ở người thành việc ở trời !

nói- (Nhưng mà trời nào đây? Trời nào lại khiến xui cho việc cách mạng thất bại? cổ nhân cũng có nói rằng “hết sức người biết mệnh trời”)

Hát á a – Trời hãy chỉ đường cho lối thoát (kẻo mà) việc dân việc nước phải chôn vùi.

nói –(Phen nầy)    Chắc đã hết đường lui

Phải liệu mưu mà tiến! (thôi)

Vào trong ẳm con ra

Bỗng có tiếng vọng ra

Tiếng An –  Tụi bay!

Tiếng đồng thanh –        dạ-

Tiếng An    Theo lệnh ta –

Bao vây khắp cả nhà!

Tiếng đồng thanh-                  Dạ

Một số cảnh sát nguỵ ra tiền đài rồi vào –

Tiếng An-             Thượng sĩ Thạnh!

Tiếng Thạnh-       Có tôi

Tiếng An              Báo hiệu trực thăng

Sau vườn đổ xuống

Hễ bắt được Việt Cộng

Đưa thẳng về Nha Trang!

Tiếng Thạnh-      Tuân lệnh!

An và Thạnh ra hẳn

An với Oanh-       Việt Cộng đâu?

Oanh-         Việt Cộng ở trên núi chơ đâu trong phòng đàn bà con gái

Thạnh tát tai Oanh nói- Đừng xạo

An sấn tới- Việt Cộng đâu chỉ mau?

Oanh-         Vậy các ông cố tìm Việt Cộng à?

Chờ chút tôi chỉ cho

Oanh ẳm con vào rồi ra hai tay không bước lùi dần, An, Thạnh sấn tới từng bước([1]) Oanh nhanh tay rút lựu đạn trên đầu giường; và thật nhanh Oanh vừa hét to vừa ném lựu đạn

Việt Cộng đây!

Một tiếng nổ lớn cả An, Thạnh, Oanh đều ngã.

Đèn tắt

 

 

Lớp 11

Tại bệnh viện

Oanh nằm trên giường bệnh, bốn bác sĩ đứng quanh băng bó…

 

Oanh-         Xin cảm ơn các vị bác sĩ, y sĩ – Vết thương tôi nặng lắm tôi không sống được đâu.

Mẹ Oanh – Hát Khách Tử – (Oanh ơi)

Hát-            Uổng công mẹ nuôi con

Oanh hát tiếp       (không uổng đâu mẹ ơi, con đã giết được thằng An)

Con đã hy sinh đền nợ nước

(Oanh Anh con!) hát tiếp

Lớn lên con phải nhớ

(Con phải nhớ trong người con có dòng máu cách mạng của mẹ, đặng mà) phấn đấu lên dân Việt kiên cường .

Oanh tắt thở – Đèn tắt

 

Đèn sáng lên ánh sáng đỏ – Hình tượng Oanh đứng thẳng thành tượng đài tay ẵm con – nhạc, ca khúc múa cờ tôn vinh hình tượng –

 

Hết

[1] Lưu ý: Khi Oanh bước tới từng bước thì cho hát vọng ra bài thơ:

“ Khóc vô ích đau thương không thể xoá

Nước non vọng tiếng gọi đến xa trường

Xin nhập cuộc căm hờn thành trái phá

Dân trọn đời cho tổ quốc quê hương”